Nguyễn Ngoạt

Tôi biết



Có một người lặng lẽ đọc thơ tôi
Ánh mắt sâu một nỗi buồn thăm thẳm
Dải yếm xưa chưa nhạt màu vẫn thắm
Sáng bừng lên kỉ niệm một đêm hè

Có một người đang lặng lẽ lắng nghe
Cánh phượng rơi theo tiếng ve vào hạ
Câu thơ buồn khẽ chạm vào chiếc lá
Chạm vào tim một nỗi nhớ ngập ngừng

Có một người nghe dòng lệ rưng rưng
Biết kiềm chế để khỏi lăn trên má
Thời gian đi không đem theo tất cả
Vẫn còn nguyên trang lưu bút học trò

Có một người như hương bưởi thơm tho
Lan tỏa nhẹ một khung trời kỉ niệm
Rất mong manh vẫn bỏ công tìm kiếm
Để bây giờ hoang niệm những giấc mơ

Có một người nhan sắc đẹp như thơ
Miền tĩnh lặng bến bờ nào xa lắc
Như dòng sông giữa đêm khuya thầm nhắc
Con sóng nào trầm mặc một mùa thương

Có một người chưa nói tiếng yêu thương
Vẫn thao thức đêm trường trong giao cảm
Tiếc ngày xưa trái tim không can đảm
Để bây giờ tiếc nuối một trời yêu

Có một người trên mạng ảo sớm chiều
Đọc thơ tôi với sóng triều cảm xúc
Cảm ơn đời! Cảm ơn người những lúc
Đã cùng tôi san sẻ những thương yêu

ngng

Được bạn: Ct.Ly đưa lên
vào ngày: 14 tháng 9 năm 2021

Bình luận về Bài thơ "Tôi biết"